Wellcome to my blog...

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Trở về bên gia đình

Mẹ ơi.gia đình của con ơi.!


Sau những ngày phải xa nhà cuối cùng Con trai Mẹ đã trở về bên gia đình.Con đã mừng như thế nào khi quay lại ngôi nhà thân thương. Nơi có Mẹ và các em đang trông ngóng . Con biết mình về quá trễ để nói lời chúc mừng tới Mẹ.tới người con yêu. Con thật tệ Mẹ à.Năm đầu tiên Con có thể làm một cái gì đó thể hiện một chút tình cảm và lòng kính yêu của Con với Mẹ thì Con lại vắng mặt.Không một cuộc điện thoại.Không tin tức.Nghành của Con là dậy đó Mẹ.Những lúc xa nhà. Thức trắng đếm thời gian trôi nhanh để Con được về bên mái ấm gia đình với Con là bình thường .  

Đã nhiều năm qua Con luôn phải tự rèn luyện suy nghĩ tình cảm để không bị chi phối ảnh hưởng tới đồng đội  nó cũng như trái tim Con cần chai sạn.Nhưng lúc rảnh Con đã phải tập ngăn nước mắt  để hoàn thành nhiệm vụ . Lúc nhớ nhà Con không biết làm gì ngoài chạy ra sân đu xà. chạy vòng quanh sân tới khi thấm mệt , Con có thể nằm chợp mắt và không bật khóc vì nhớ nhà. Con luôn sống trong nỗi nhớ. Hàng đêm ngoài hướng mắt về nơi có Mẹ, gìơ này Mẹ ngủ chưa. ? Liệu những con gió thổi nhẹ vào màn đêm kia có làm Mẹ con lạnh không. Mẹ có nhớ mặc chiếc áo dài tay khi ngủ. Hay Mẹ phải làm công việc nhà nhiều quá mệt nằm ngủ trong cái lạnh. Mỗi buổi sáng Mẹ và các Em chịu ăn uống gì không..Những  lúc ngồi vào bàn   ăn điều đầu tiên trong đầu Con nghĩ giờ này Mẹ  đã làm hết việc ngồi vào bàn ăn chưa! Các Em có đứa nào làm Mẹ buồn .Từng giây từng phút Con luôn nhớ tới Mẹ và các Em . Nhớ người con gái Con yêu . Con không biết làm gì ngoài ngăn hai dòng nước mắt để tiếng khóc không phát ra âm thanh.Nỗi nhớ gia đình làm con yếu đuối.  Những lúc như dậy lại phải cố tập chung tìm cách hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể,!
 
Có nhiều lúc Con thèm được nghe giọng Mẹ. giọng nói của các Em. Nhưng nghành của Con là dậy khi đã đi làm nhiệm vụ thì mất tích và gia đình không thể biết con ở đâu là chuyện phải làm. Con hiểu sự lo lắng của người thân khi không biết tin tức của Con như thế nào!  Một nghành mà Con trai Mẹ gắn bó . Nó đã rèn luyện cho Con cứng cáp trong suy nghĩ . Nhưng trong tình cảm thì làm gì có trường lớp nào rèn được .Có thể vì công việc nhiều khi Con phải vô trách nhiệm với gia đình. Với các Em và Vợ Con sau này . Đó cũng là điều Con sợ nhất. Con suy nghĩ dằn vặt rất nhiều. Nghành của Con rất khó nói trước điều gì .Tuy sống trong thời bình. Nhưng khi đã phân công nhiệm vụ thì những chuyện của cá nhân nhất thiết không được làm ảnh hưởng tới nhiệm vụ. Ngay đến ngày sinh nhật của Mẹ. Ngay sinh nhật người Con gái con yêu mấy năm trời Con cũng không về kịp. Cậu bạn thân nhất dỗ đầu Con cũng vắng mặt . Con thấy mình sống quá ích kỉ. Chỉ vì sự nghiệp riêng mình mà không thể dứt ra chạy về bên  gia đình và Mẹ. Đã có lúc Con nghĩ bỏ tất cả để về bên Mẹ và các Em. !! Nhưng nếu Con làm dậy liệu có xứng đáng làm Con trai Mẹ không! 

Con dằn vặt bản thân Con rất nhiều. Con đã hứa với Mẹ cùng các Em sẽ chăm sóc út thật tốt .Nhưng Con chưa làm được còn làm cho út phải khóc vì Con.ước gì Con không làm một người lính chắc Con sẽ mang hạnh phúc cho gia đình và Mẹ nhiều hơn.Xa nhà trong suy nghĩ của Con lúc nào cũng chăn chở và lo sợ. Nếu con đi quá lâu Con quay về liệu Con có còn cơ hội nhìn thấy út không. Con sợ lắm Mẹ à .Con sợ những đêm dài thức trắng nhìn về nơi Mẹ  và các Em của Con đang đứng đợi .,

Con mong từng ngày về bên mái ấm gia đình. Con biết mẹ  cùng các em đang trông ngóng con về..Con là anh trưởng nên trong mình luôn mang trách nhiệm là làm sao gánh vác việc lớn nhất .Để Mẹ và các Em luôn tự hào và không vất vả bươn trải ngoài xã hội . Cho Mẹ sống an nhàn khi có tuổi . Con cũng muốn như các Em lắm Mẹ à. Được bên Mẹ những dịp lễ tết.  Hay ngày đặc biệt của ai trong gia đình.Khi bước chân về nhà Con vui mừng như nào sắp gặp Mẹ và các Em.Những bước chân chậm dãi . Ngôi nhà thân yêu hiện ngay trước mặt Con.Trong ngôi nhà ấy có bao người chờ đợi Con trở về. 

Hành lí Con chỉ kịp đặt ngay cạnh bên.Vào ngôi nhà sau bao ngày xa cách..Con bật khóc.,.Con không biết nói gì lúc này Mẹ à.Nhìn những bài entry các Em viết bằng cả tấm lòng cho Mẹ. Con nhìn mình thật nhỏ bé . Những dòng chữ kia nó như xuyên vào trái tim con.Đôi tay Con  chưa bao giờ lại đặt tay  ghì phím mãi không viết đuợc.ngồi im lặng.? Từng chữ Con viết những dòng chữ nhoè trên phím  nuớc mắt Con trào ra không ngăn lại được. Con muốn gọi  Mẹ ơi!!!!!!!!!!!!!Con muốn nói với Mẹ cùng các Em rất nhiều.Nỗi nhớ nhà từng giây từng phút. ??????????

Nhưng bây giờ khi đứng truớc Mẹ và các Em . Con thấy mình là người vô trách nhiệm có lỗi lớn nhất với gia đình.Con xin lỗi Mẹ. Xin lỗi các Em..Một lời xin lỗi từ sâu trái tim .Mong Mẹ và các Em hãy hiểu cho Con..Con cảm ơn cuộc đời  cho con thêm một mái ấm gia đinh   Một gia đình  sống tràn đầy tình yêu thương.Sưởi ấm trái tim khi Con lạnh.Cho con sức mạnh hoàn thành nhiệm vụ . Dù Con quen Mẹ và các Em ở thế giới ảo.Nhưng tình cảm Con dành cho gia đình là xuất phát từ trái tim  chân thành nhất. .Con yêu gia đình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

..